TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Tống Á Hiên chán nản nằm trên giường, anh rất lo cho Hạ Tuấn Lâm. Bảy năm qua đi xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện khiến cho mọi người thay đổi, Tống Á Hiên rất lo sợ một ngày nào đó những thứ tồi tệ đó sẽ ập đến, lúc đó dù cho có muốn níu kéo bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể được. Tống Á Hiên biết sống chết đều có số, anh chấp nhận điều đó nhưng thực tại vô cùng tàn khốc, con người ta nhẫn tâm đến mức có thể tự dồn chính bản thân mình vào con đường chết. Tống Á Hiên sợ rằng chỉ cần anh chớp mắt một cái thôi thì thế giới này đã bị hủy diệt mất rồi.
  • Trương Chân Nguyên
    Trương Chân Nguyên
    "Thật ra thằng bé cũng rất khổ sở, nhưng Hạ Nhi là một người rất kiên cường, em ấy sẽ không để bản thân mình chịu thiệt thòi."
  • rương Chân Nguyên nói với Tống Á Hiên, người thân thiết với Hạ Tuấn Lâm nhất là Trương Chân Nguyên, hiểu rõ Hạ Tuấn Lâm nhất cũng là Trương Chân Nguyên. Những chuyện mà Hạ Tuấn Lâm đã trải qua trong suốt thời gian kia đều có bàn tay của Trương Chân Nguyên ở kế bên an ủi.
  • Tống Á Hiên khẽ gật đầu, anh biết chứ, Hạ Tuấn Lâm từ xưa đến giờ đã là một người rất mạnh mẽ rồi, anh chỉ là quá lắng, ông trời thường sẽ đối xử rất tệ với những người mạnh mẽ, vì họ quá kiên cường, sự kiên cường kia đôi khi cũng là một con dao hai lưỡi. Có thể giết chết chính bản thân người đó bất cứ lúc nào. Tống Á Hiên rất sợ kẻ mạnh mẽ như Hạ Tuấn Lâm có ngày sẽ bị chính sự mạnh mẽ của mình nuốt chửng, anh yêu người tri kỉ này hơn bất kì ai khác. Một vạn lần Tống Á Hiên không bao giờ mong muốn có chuyện xấu gì xảy ra với Hạ Tuấn Lâm.
  • Lưu Diệu Văn cùng mấy tên Alpha kia xuống quán bar của khách sạn uống rượu rồi, do đang mang thai mà đi đến những nơi loạn tin tức tố như thế sẽ rất nguy hiểm cho nên Lưu Diệu Văn mới không cho Tống Á Hiên đi cùng. Anh cũng chẳng có hứng thú gì, mang thai phải kiêng khá nhiều thứ, Tống Á Hiên vẫn đang trong giai đoạn theo dõi hồi phục tuyến thể và tin tức tố, cộng thêm đột ngột mang thai thì cơ thể sẽ bị suy nhược khá nhiều. Anh nên ăn uống lành mạnh và có lối sống khỏe, như vậy mới mong sau này sinh con ra thuận lợi được, nếu không thì đến lúc sinh nở sẽ gặp khá nhiều khó khăn.
  • Tống Á Hiên nhìn căn phòng lớn trống trãi một hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định khoác áo vào đi tìm Hạ Tuấn Lâm, lúc mang thai Omega rất muốn dính lấy Alpha của mình, còn Hạ Tuấn Lâm thì khác hoàn toàn, cậu ấy mang thai nhưng không thích có Alpha ở bên cạnh. Tống Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm thư thái nằm đọc sách ngoài ban công mới ngớ người ra, đến tháng thứ hai rồi mà có vẻ cậu ấy chẳng bị trận nôn nghén nào hành hạ cả, trong lúc mang thai còn xinh đẹp tươi tắn hơn lúc chưa mang thai rất nhiều. Tống Á Hiên thấy có gì đó rất sai.
  • Hạ Tuấn Lâm
    Hạ Tuấn Lâm
    "Tin tức tố của Nghiêm Hạo Tường lạnh lắm, tớ không thích."
  • Hạ Tuấn Lâm bỏ sách xuống bụng, lúc nãy Tống Á Hiên có hỏi vì sao Hạ Tuấn Lâm không ở cùng Alpha của mình nhiều hơn thì nhận được câu trả lời này.
  • Nhắc đến tin tức tố tuyết lạnh của Nghiêm Hạo Tường thì đúng là nghe tên đã thấy lạnh lẽo thật, cộng thêm tính cách và sự ghét nhau của hai người bọn họ thì để Hạ Tuấn Lâm ở một mình còn tốt hơn rất nhiều.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Cậu không nôn nghén sao?"
  • Tống Á Hiên tò mò hỏi, cậu thấy vẻ mặt của Hạ Tuấn Lâm thật sự rất tươi tỉnh, khác hẳn với Đinh Trình Hâm anh ấy cũng mang thai hai tháng rồi, lúc phát hiện ra được rồi thì cơ thể đã yếu đến long trời lỡ đất rồi. Còn Hạ Tuấn Lâm không có Alpha ở bên cạnh mà làm sao có thể thoải mái như thế được, Tống Á Hiên thật sự muốn hỏi bí quyết của Hạ Tuấn Lâm. Anh còn phải lo việc công ty và việc nhà cửa khi trở lại thành phố nữa, nếu tình trạng nôn nghén cứ kéo dài như thế thì sức đâu ra mà làm.
  • Hạ Tuấn Lâm
    Hạ Tuấn Lâm
    "Do cơ thể tớ khỏe thôi."
  • Hạ Tuấn Lâm nhún vai hờ hững trả lời một câu.
  • Tống Á Hiên của lúc đó đã thật sự tin rằng Hạ Tuấn Lâm thật sự đủ khỏe mạnh mới chống chọi được, anh đã thật sự tin rằng sự thật là như thế.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Hôm nay anh đi tìm ai thế, trên người anh có mùi của Alpha khác."
  • Lưu Diệu Văn vừa trở về phòng liền thấy Tống Á Hiên nằm trên giường chơi điện thoại rất ngoan, nhưng hắn tinh ý nhận ra trên cơ thể của Tống Á Hiên có mùi hương hỗn tạp khác ngoài mùi vani của anh. Có hương vị ngọt ngào của Omega, có cả mùi hương mạnh mẽ của Alpha. Bản tính chiếm hữu trong Lưu Diệu Văn lại trỗi dậy, Omega của hắn đang mang trong bụng đứa con của hắn nhưng lại ra ngoài gặp gỡ Alpha khác, trên người lại còn vươn mùi hương của kẻ đó. Hắn không thích như thế, chẳng có một Alpha nào thích điều đó cả.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Có lẽ lúc nãy anh đứng trong bảo tàng của khách sạn nên bị dính mùi của người khác."
  • Tống Á Hiên nói, lúc nãy anh có đi dạo một vòng quanh bảo tàng của khách sạn vì quá chán, lúc đó trong bảo tàng cũng tương đối đông người, có lẽ lúc đó anh bị dính những mùi hương của Alpha và Omega khác, dù sao Tống Á Hiên cũng không có phản ứng với những mùi hương đó, một Omega khi có thai sẽ không còn nhạy cảm với tin tức tố của Alpha khác nữa.
  • Nhưng Lưu Diệu Văn hắn không nghĩ như thế, chỉ nghĩ đến việc trên người Omega của hắn dính phải mùi hương của kẻ khác không phải là hắn thì bản tính chiếm hữu đáng sợ trong hắn lại trỗi dậy. Lưu Diệu Văn không biện minh rằng do hắn là một Alpha cấp cao nên mới có tính chiếm hữu cao đến như vậy, vốn dĩ từ khi sinh ra hắn đã là người có tính chiếm hữu cao thế rồi. Hắn không thích kẻ khác chạm vào cái gì thuộc quyền sở hữu của hắn, càng ghét nhất là ai đó nhìn đến thứ mà hắn cực kỳ yêu thích.
  • Tống Á Hiên cảm nhận được Lưu Diệu Văn đang tức giận, anh không rõ vì sao hắn lại tức giận như thế, nếu là lúc trước anh có thể thông cảm được lí do hắn tức giận, nhưng hiện tại anh là một Omega đã bị đánh dấu, anh còn đang mang trong bụng đứa con của hắn. Bấy nhiêu đó còn chưa đủ để Lưu Diệu Văn yên tâm về Omega của mình hay sao.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Em lại làm sao đấy, anh chỉ vô tình..."
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Câm miệng, đừng nói với em rằng vô tình, anh không có chút ý thức tự bảo nào à?"
  • Tống Á Hiên còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lưu Diệu Văn cáu kỉnh cắt ngang, hắn rất không hài lòng với sự vô tư của anh. Xa nhau từng ấy năm đã khiến cho hắn và anh tồn tại một khoảng cách quá lớn, Lưu Diệu Văn rất sợ chỉ cần sơ suất một chút sẽ mất anh thêm lần nữa, hắn có dục vọng muốn độc chiếm Tống Á Hiên, ngoài hắn ra thì không một ai được nhìn thấy anh cả, chỉ có hắn mới được phép nhìn thấy anh, chạm vào anh và ngửi thấy mùi hương của anh.
  • Tống Á Hiên cúi đầu, đúng là anh có chút buông thả bản thân quá đà, bảy năm sống như một Beta đã trở thành thói quen khiến Tống Á Hiên tự ngộ nhận rằng mình là Beta, tuyến thể và tin tức tố của anh luôn trong trạng thái thả lỏng, tiếp xúc với các Alpha khác cũng rất tự nhiên mà không có chút phòng bị nào. Lần này Lưu Diệu Văn nổi nóng với anh một phần lỗi cũng là do anh nên Tống Á Hiên không cáu gắt lại. Anh ngoan ngoãn hạ giọng dỗ ngọt Lưu Diệu Văn để hắn không tức giận.
  • Tống Á Hiên chỉ nghĩ đơn giản rằng hiện tại anh đang mang thai con của hắn cho nên Lưu Diệu Văn cáu kỉnh khi anh có mùi của người khác là chuyện bình thường, nhưng anh hoàn toàn không biết rằng, sự tin tưởng vào một điều đơn giản của anh ngày hôm nay chính là sai lầm lớn nhất mà Tống Á Hiên phạm phải....
14
Chương 37